Header Ads

  • Breaking News

    Vua Bảo Đại đã công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11-3-1945 và Thủ tướng Trần Trọng Kim ra mắt quốc dân đồng bào 17-4-1945

    Hiện nay đảng CSVN đang tạm thời nắm quyền kiểm soát ở Việt Nam. Như ai đó nói: “Lịch sử được viết bởi những kẻ chiến thắng“. Tương tự, lịch sử Việt Nam đã và đang bị viết lại bởi các sử gia là đảng viên của đảng CSVN.

    Vua Bảo Đại đã công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11-3-1945 và Thủ tướng Trần Trọng Kim ra mắt quốc dân đồng bào 17-4-1945

    Buổi Mít-tinh của Tổng Đoàn Công Chức chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim ngày 17 tháng 8 năm 1945

    Nội dung Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Vua Bảo Đại được công bố ngày 11-3-1945.

    Trích từ sách của Vua Bảo Đại:

    …Ngày hôm sau, 12 tháng 3 năm 1945, tôi (tức Bảo Đại – NT chú) cho mời viên Đại sứ Yokoyama và trao cho ông ta bản tuyên ngôn độc lập này:

    “Chiếu tình hình thế giới nói chung, và tình hình Á châu nói riêng, chính phủ Việt Nam long trọng công khai tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, hiệp ước bảo hộ ký với nước Pháp được bãi bỏ, và đất nước thu hồi chủ quyền độc lập quốc gia.

    “Nước Việt Nam cố gắng tự lực, tự cường, để xứng đáng là một quốc gia độc lập, và sẽ theo đường hướng của bản Tuyên ngôn chung của khối Đại Đông Á, hầu giúp đỡ nhau tài nguyên cho nền thịnh vượng chung.

    “Vì vậy, chính phủ Việt Nam đã đặt tin tưởng vào sự thành tín của nước Nhật, và đã có quyết định cộng tác với nước này, hầu đạt mục đích nói trên.

    “Khâm thử.

    “Huế, ngày 27 tháng giêng năm thứ 20 triều Bảo Đại”.

    (chú thích của Trần Hoàng: ngày 27 tháng Giêng năm thứ 20, triều Bảo Đại là ngày 11-3-1945. Nguồn của bản Tuyên Ngôn Độc Lập ở cuối bài)

    Người Miền Nam chỉ biết Vua Bảo Đại đã công bố bản Tuyên Ngôn Độc lập vào ngày 11-3-1945, và chỉ định ông Trần Trọng Kim làm Thủ tướng đầu tiên của Quốc Gia Việt Nam.”

    Những ai đã sống và đi học ở Miền Nam trước năm 1975 đều không hề biết ngày 2-9-1945 và không biết gì về cuộc “cách mạng mùa thu”, bản “Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945″…


    Ngay sau khi Nhật đảo chánh Pháp ngày 8-3-1945, Nhật đã khuyến khích 3 nước Đông Dương hãy tuyên bố độc lập ngay để đuổi Pháp ra khỏi Đông Dương.

    Sau khi công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11-3-1945, Bảo Đại đã giao cho Trần Trọng Kim thành lập nội các.

    (Vua Norodom của Kampuchea cũng tuyên bố độc lập vào ngày 13-3-1945.

    Vua Sisavang Vong của Lào cũng tuyên bố độc lập vào ngày 8-4-1945.)

    Thủ tướng Trần Trọng Kim là một học giả, một sử gia, một nhà đại trí thức, đã tập hợp được những tinh hoa của Việt Nam thời bấy giờ, và lập ra nội các gồm 11 người.

    “…Trần Trọng Kim trình danh sách Nội các lên vua Bảo Đại phê chuẩn vào ngày 17-4-1945 và ra mắt Quốc dân 2 ngày sau đó (19 – 4 – 1945).

    Xin liệt kê ra đây danh sách Nội các Trần Trọng Kim:

    1. Trần Trọng Kim, Giáo sư, Học giả, nhà Sử học: Thủ tướng.
    2. Trần Văn Chương, Luật sư: Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao.
    3. Trần Đình Nam, Y sĩ: Bộ trưởng Nội vụ.
    4. Trịnh Đình Thảo, Luật sư: Bộ trưởng Tư pháp.
    5. Hoàng Xuân Hãn, Thạc sĩ Toán: Bộ trưởng Giáo dục và Mỹ nghệ.
    6. Vũ Văn Hiền, Luật sư: Bộ trưởng Tài chính.
    7. Phan Anh, Luật sư: Bộ trưởng Thanh niên.
    8. Lưu Văn Lang, Kỹ sư: Bộ trưởng Công chính.
    9. Vũ Ngọc Anh, Bác sĩ: Bộ trưởng Y tế.
    10. Hồ Tá Khanh, Bác sĩ: Bộ trưởng Kinh tế.
    11. Nguyễn Hữu Thi, cựu Y sĩ: Bộ trưởng Tiếp tế.

    Ngoài 11 thành viên Nội các, Chính phủ Trần Trọng Kim còn bổ nhiệm mấy vị sau đây đảm nhận trọng trách ở các địa phương xung yếu:

    – Phan Kế Toại: Khâm sai Bắc bộ.

    – Nguyễn Văn Sâm: Khâm sai Nam bộ.

    – Trần Văn Lai: Đốc lý Hà Nội.

    – Đặng Văn Hướng: Tổng đốc Nghệ An.

    – Kha Vạng Kân: Đô trưởng Sài Gòn. (hiện nay, nhiều nơi ghi là Kha Vạn Cân)

    Trong số 16 người trên, phần nhiều về sau đã trở thành cán bộ cao cấp của Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà.

    Đảng CSVN thường gọi chính phủ của cụ Trần Trọng Kim là chính phủ bù nhìn của Nhật. Nhưng,

    Thiết nghĩ nếu họ là bù nhìn tay sai Nhật thì sao được vậy …nhiều nhân vật trong nội các của Thủ tướng Trần Trọng Kim về sau đã trở thành cán bộ cao cấp của Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà.

    Chẳng lẽ cùng là thành viên của Nội các mà Thủ tướng là bù nhìn tay sai Nhật, còn các thành viên khác thì không?

    10 thành viên Nội các với 5 quan chức trọng trấn gắn bó chung quanh Trần Trọng Kim toàn là người có học vị, có uy tín. Nghĩa là đủ trình độ nhận biết bản chất vị Thủ tướng của mình. Họ thực lòng cộng sự đã nói lên nhân cách và uy tín của Trần Trọng Kim…” Trích “Cách Mạng Mùa Thu 1945 không hề xảy ra”

    Buổi Mít-tinh của Tổng Đoàn Công Chức để chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim bổng chốc trở thành biểu tình của Mặt Trận Việt Minh:

    Cờ Vàng của tổ quốc đã từng treo rũ trước nhà hát lớn tại thành phố Hà nội 8/1945 Xem hình ảnh báo LIFE: thấy lá cờ vàng 3 sọc đỏ rất lớn, được treo từ mái Nhà Hát Hớn Hà Nội xuống tầng 1 .


    Đồng bào miền Bắc mít tinh với Cờ Vàng tổ quốc trước nhà hát thành phố Hà nội 1945 “Quả lừa lịch sử” bắt đầu chính là từ đây! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây! (*) Trích đoạn “Hồi ký của một thằng hèn” Tô Hải kể về ngày CM tháng 8 .“Đúng ngày 17 tháng 8 năm 1945, chúng tôi kéo nhau đến quảng trường Nhà Hát Lớn Hà Nội mít-tinh chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim. Cuộc mít-tinh bắt đầu được mấy phút bỗng hàng loạt cờ đỏ sao vàng được tung ra, cờ quẻ ly bị giật xuống và trên bục diễn giả xuất hiện một người đeo poọc-hoọc, đăng đàn diễn thuyết, kêu gọi đồng bào đi theo Việt Minh, đánh Pháp, đuổi Nhật, đòi lại áo cơm, tự do, xóa bỏ gông xiềng… Những khẩu hiệu vừa phát ra đã có hàng ngàn người hô to hưởng ứng. Không một tiếng súng. Không một sự phản kháng từ ai, từ đâu, dù trại lính Nhật ở cách đó chỉ khoảng 300 mét!Cuộc khởi nghĩa thành công nhanh như thế đó!Sau này, loại thanh niên “yêu nước hồn nhiên” bọn tôi đâu có dám lên tiếng khi nghe người ta tự tâng bốc kể công với lịch sử rằng “Đảng đã lãnh đạo toàn dân nổi dậy đánh Pháp, đuổi Nhật dành tự do, độc lập cho đất nước!”Và các nhà viết sử Nhà Nước Cộng Sản cũng lờ tịt luôn cái chuyện Việt Minh cướp chính quyền từ chính phủ quân chủ lập hiến Trần Trọng Kim — không khác vụ lật đổ chính phủ Kerensky ở nước Nga trong lúc nội tình nước này đang bối rối.Thực tế lúc ấy là…. chúng tôi có biết gì đến cái đảng cộng sản cộng xiếc, nhất là ông Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh sau đó còn công khai tuyên bố GIẢI TÁN ĐẢNG của ông ta trước thế giới và đồng bào cả nước! Trong chính phủ có đầy đủ các vị Huỳnh Thúc Kháng, Phan Kế Toại, Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh…. và cả “cố vấn” Bảo Đại nữa.“Quả lừa lịch sử” bắt đầu chính là từ đây! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây!http://vietnamsaigon75.blogspot.com/2012/08/saigonhanoi.html

    Và sau khi đã ép Chính phủ của Thủ tướng TTK phải từ chức và Vua Bảo Đại đã thoái vị dưới nòng súng của cộng sản ngày 25-8-1945, HCM lại mời các vị trong nội các của TTK làm bộ trưởng trong chính phủ HCM. Vậy, cộng sản chụp mũ rằng các vị này làm bù nhìn cho chính phủ TTK, nhưng tại sao ngay sau đó, HCM lại mời các vị này làm bộ trưởng?

    Thật ra vì ghen tức, vì học lực quá thấp kém, vì không ai tôn phục, không có sự chính danh, không phải là người đầu tiên tuyên bố độc lập, nên HCM và đảng CSVN luôn nói rằng chính phủ của TT Trần Trọng Kim là bù nhìn, là do Nhật dựng nên, là tay sai của Nhật… NHƯNG, chính phủ TTK đã làm những việc khổng lồ như: đặt nền móng và chương trình giáo dục, y tế, ra nghị định thành lập nghiệp đoàn công nhân, chở gạo cứu đói năm Ất Dậu cho cả Miền Bắc,…Thế cái độc lập của ngày 2-9-1945 và chính phủ của HM đã làm được cái gì? Để lại công trạng gì trong khoảng thời gian 1945-1954?

    Tuy học lực kém cõi, nhưng đảng CS là lực lượng có tính tổ chức cao và biết cách tuyên truyền rất mạnh mẻ so với các đảng phái quốc gia khác.

    Đảng CSVN hiện nay cố viết lại lịch sử và cố che giấu 1 điều quan trọng nhất là chính phủ TTK đã KÝ LỆNH ân xá cho hàng chục ngàn cán bộ đảng CSVN và các đảng phái quốc gia khác được ra khỏi nhà tù trên toàn cỏi VN, trong đó có LÊ DUẨN, Tôn Đức Thắng, Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Nguyễn Văn Linh, Lê Văn Sĩ …được ra khỏi các nhà tù Côn Đảo, Hà Nội, Lao Thừa Phủ… Thử hỏi, một chính phủ bù nhìn, tay sai của Nhật thì làm sao có uy quyền này? (N.T.)

    ” Lương Ngọc Phát: ‘Tuy học lực kém cõi, nhưng đảng CS là lực lượng có tính tổ chức cao và biết cách tuyên truyền rất mạnh mẻ so với các đảng phái quốc gia khác.’ (NT)

    Nhiều tài liệu phân tách tôi đọc được từ thập niên 60 khi còn niên thiếu, người quốc gia ở miền Nam đã thừa nhận tình hình hồi 45, đúng như NT vừa nói.

    Người yêu nước phi Cộng, có lẽ nặng tình non nước là chính, mà xông pha vào cuộc phong trần. Họ chưa có hoặc chưa học được kinh nghiệm cùng thủ đoạn chánh trị. Trong khi người CS, đã được thụ huấn chu đáo nghề cướp chính quyền, nghề lật đổ, nghề tình báo, nghề mỵ dân, nghề khuynh đảo, nghề ám sát, nghề tuyên truyền, nghề chụp mũ… và ghê gớm nhất, nghề “phanh thây uống máu quân thù”. Mà với người CS, ai ai cũng là thù, có thể kể cả đồng chí của họ.

    Tất cả các ngành trên được học từ trường huấn luyện Phương Đông/LX. Kinh nghiệm phong phú rút từ CMT 10 Nga, người CS do đó, khi giành cướp, họ rất chuyên nghiệp phanh thây uống máu quân thù mà chẳng biết tanh!

    Tình yêu tổ quốc của người Quốc Gia, chỉ với lòng nhiệt thành ngày nào, bản lãnh không chuyên. Và nhất là, có nhiều nghề trong số liệt kê trên, như nghề “phanh thây uống máu”, đến tận bây giờ người Quốc Gia cũng không sao học được. Bên thua cuộc, thua ở chính chỗ này! ” Cập nhật 2- 9-2014)

    “Đảng CSVN hiện nay cố viết lại lịch sử và cố che giấu 1 điều quan trọng nhất là chính phủ TTK đã KÝ LỆNH ân xá cho hàng chục ngàn cán bộ đảng CSVN và các đảng phái quốc gia khác được ra khỏi nhà tù trên toàn cỏi VN, trong đó có LÊ DUẪN, Tôn Đức Thắng, Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Nguyễn Văn Linh, Lê Văn Sĩ …được ra khỏi nhà tù Côn Đảo. Thử hỏi, một chính phủ bù nhìn, tay sai của Nhật thì làm sao có uy quyền này?”

    Ông Hồ Chí Minh rất ganh tức với cụ Trần Trọng Kim vì các thành tích nói trên, nên ông đã tìm cơ hội thoán đoạt công lao của cụ Trần Trọng Kim. Ta hãy nghe cụ Hứa Hoành viết:

    ” Nổi thao thức của ông Hồ lúc nầy là Việt Minh phải nắm chính quyền, không chia xẻ, nhượng bộ cho bất cứ đảng phái nàọ Ðó là đường lối nhất quán, trước sau như một của đảng cộng sản. Ðây cũng là dự mưu, từ khi ngoài rừng núi Tân Trào kéo về Hà Nộị ‘ Căn cứ vào kết quả của cuộc thảo luận của ông Hồ cùng các cán bộ, thấy rằng công cuộc phát triển cách mạng của họ sẽ dẫn đến 2 trường hợp:

    – Một là đủ sức cướp chính quyền, bản thân họ có đủ điều kiện để đàm phán bình đẳng các vấn đề với các nước Ðồng minh……

    – Hai là lực lượng bản thân (Việt Minh) còn yếu kém… Việt Minh phải suy nghĩ đến việc cùng với nước Pháp tiến hành đàm phán, để tranh thủ một số quyền lợi và tự do dân chủ. Sau đó sẽ dùng những quyền lợi nầy làm vốn liếng để tuyên truyền, rồi tiến thêm một bước, đẩy tới cuộc vận động cách mạng, để tiếp tục đấu tranh với Pháp….’ (TưởngVĩnh Kính, Hồ Chí Minh Tại Trung Quốc, Thượng Huyền dịch, trang 339).” (Hứa Hoành)

    Biết trước có cuộc mít-ting của công chức Hà Nội vào ngày 17-8-1945, ông HCM và các đảng viên CSVN đã chuẩn bị và tổ chức vụ CƯỚP CHÍNH QUYỀN vào ngày ấy, biểu tình thêm lần nữa vào ngày 19-8, và rồi “tuyên bố độc lập ngày 2-9-1945”. ( Mời đọc thêm bài trên blog to-hai.blogspot.com, nhật ký mở (lần thứ 64), 28-8-2013)

    Vì ở thế yếu, không được các đảng phái và hội đoàn quốc gia tin phục, và không được bất cứ một nước nào công nhận, nên sau khi làm lễ tuyên bố độc lập ngày 2-9-1945, ông Hồ Chí Minh đã phải xóa ván cờ, và tuyên bố giải tán đảng Cộng Sản Đông Dương ngày 11-11-1945.

    Các đảng phái quốc gia thời ấy (có hơn 40 đảng phái, phong trào, hội đoàn…) và có những người không theo đảng phái nào đều muốn đuổi Pháp ra khỏi VN. Nhưng không hội đoàn đảng phái nào đủ mạnh để một mình chống Pháp, không có đảng nào có dồi dào về tiền bạc, và không có khí giới dồi dào, nên khi ông HCM lập mưu kế chính trị, tìm cách sắp xếp các nhân vật trong chính phủ, dụ các nhân sĩ vào trong nội các của chính phủ, để có uy tín đi họp với chính phủ Pháp, và thế là có Chính phủ Liên Hiệp ra đời năm 1946.

    Một số nhân sĩ nghe theo lời đường mật của ông HCM và hợp tác vì họ chưa nhận ra đường lối chính trị và chân dung thật sự của ông.

    Nhưng nội các Chính phủ Liên Hiệp 1946 lại mắc mưu ông HCM một lần nữa khi ông HCM lợi dụng vai trò làm trong chính phủ để đuổi quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch ra khỏi VN, và mời Quân Pháp trở lại Việt Nam qua Hiệp Định Sơ Bộ 6-3-1946… (mời đọc bài của cụ Hứa Hoành ở cuối trang này)

    Thật ra, ông HCM là một người có mưu lược và rất thủ đoạn, ông mời quân Pháp trở lại VN bằng Hiệp định Sơ bộ 6-3-1946, để mượn tay quân Pháp giết các thủ lĩnh của các đảng phái quốc gia (lúc ấy cũng mong ước đuổi Pháp giành độc lập). Ông HCM dùng con đường ngoại giao để đuổi khéo quân đội của Trung Hoa Quốc Dân Đảng về nước vì đạo quân Tàu ủng hộ các đảng phái quốc gia Việt Nam, (và không ủng hộ cộng sản Việt Nam).

    Kể từ cuối tháng 8/1945, ông HCM vờ hợp tác với các lãnh tụ của các đảng phái quốc gia để gọi là đánh Pháp, nhưng ông lại bí mật báo cho quân Pháp biết vị trí đóng quân và nơi ở của các vị chỉ huy, các vị lãnh đạo của các đảng phái quốc gia để mượn tay quân Pháp bắt hết tất cả. Thế là lực lượng các đảng phái quốc gia bị suy yếu, và ông HCM nổi lên ở thế mạnh. Đây là giai đoạn 1945-1950. (bài viết của tác giả Hứa Hoành).

    Nhưng vì đảng cs của ông HCM quá tàn ác, dùng các thủ đoạn ám sát giết hại quá nhiều người, nên những người trong lực lượng Việt Minh đã trốn về thành phố, hoặc trở về nhà. Lực lượng của ông HCM suy yếu hẳn. Ông Hồ Chí Minh phải trốn vào rừng vì bị quân Pháp truy nã. Lẽ ra, ông HCM đã chết trong rừng vì tuyệt vọng và thiếu thốn…

    Nhưng cái may đã đến với ông HCM khi Mao Trạch Đông đánh thắng Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch và đuổi ông này ra đảo Đài Loan 1949.

    Ông Hồ Chí Minh quá mừng rỡ, nên đã bí mật qua cầu viện Mao vào mùa xuân 1950. Việc mãi quốc cầu vinh của ông HCM đã thành công vì Mao là một người có tầm nhìn xa và là một nhà chiến lược.

    Trong cuộc thương lượng bí mật với HCM năm 1950, Mao đòi lấy Hoàng Sa và Trường Sa và coi Miền Bắc VN như một trái độn (theo phe cộng sản) để không một nước nào đánh vào Trung Cộng ở phía nam. Ông HCM đồng ý trao đổi để Mao chiếm HS và TS, đổi lại thì ông HCM sẽ được Mao cung cấp súng ống đạn dược và cử bộ đội Trung Cộng qua VN đánh Pháp.

    Mùa xuân 1951, quân viện và vũ khí hậu cần của Trung Cộng gởi tới VN. Ông HCM phải thực hiện Cải cách Ruộng đất 1951-1956 theo chỉ thị của Mao. Ông HCM đã viết báo cáo về chuyện cải cách ruộng đất và gởi Mao. Và ông HCM cũng viết 2 lá thư cầu viện với Stalin 1952. Nhưng lúc này, Stalin trên giường bệnh và sắp chết, nên đã bỏ mặc ông HCM.

    Để phát động chiến dịch CCRĐ, HCM viết Địa Chủ Ác Ghê, ký tên C.B. (viết tắt Của Bác) đăng trên báo Nhân Dân 21-7-1953 (nguồn).

    Mao đã giúp ông HCM chiếm Điện Biên Phủ 1954, và ông HCM dùng chiến thắng ấy như là công lao riêng của đảng CSVN đã lãnh đạo một lực lượng chống Pháp, và sẽ là một lực lượng đối trọng đòi hỏi chia đôi đất nước trong thời gian 2 tháng sau đó.

    Với tư thế chiến thắng của ông HCM, cộng thêm với thế lực đang lên của Trung Cộng từ khi chiếm được Trung Quốc 1949 (và qua việc chiến tranh với Mỹ ở Triều Tiên 1953), và thế chiến lược của Mỹ và Pháp vào lúc ấy đang thay đổi… đã áp đảo và ép buộc chính phủ của ông Ngô Đình Diệm phải chia đôi Quốc gia Việt Nam, một nước Việt Nam thống nhất từ Nam chí Bắc, mà Vua Bảo Đại đã tuyên bố độc lập từ ngày 11-3-1945.

    Đây là các sự kiện lịch sử: từ 3-1945 đến tháng 9-1954, toàn Miền Bắc, kể cả Hà Nội vẫn còn trực thuộc chính phủ của Quốc gia Việt Nam; cho đến lúc này, đảng CSVN vẫn hoạt động bất hợp pháp, đảng không có văn phòng chính thức nào ở trên đất nước VN, và không có một tòa công thự hay văn phòng chính phủ nào của Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.

    TT Ngô Đình Diệm đã không ký vào Hiệp định Geneve chia đôi đất nước ngày 20-7-1954. Bởi vậy, ông không cần phải tuân theo Hiệp định Geneve, và dĩ nhiên ông đã không tham gia cuộc tổng tuyển cử 1956.

    Trung Quốc ra lệnh cho HCM tiến hành chiến tranh Miền Nam:

    … vào năm 1958 khi học tại Trung Quốc đã chứng kiến tận mắt sự khinh bỉ của sinh viên Trung Quốc đối với chế độ Việt Nam Dân Chủ Cọng Hòa qua câu chuyện rất ngắn nhưng gói ghém rất nhiều sự thật về tình đồng chí quốc tế vô sản, Trần Đỉnh kể:

    “Một hôm Chu Ân Lai, Lý Phú Xuân đến Bắc Kinh đại học nói chuyện với cả nghìn sinh viên. Bọn tôi nghe. Các mẩu câu hỏi, thắc mắc của sinh viên tới tấp truyền tay nhau đưa lên trên bàn Chu Ân Lai. Đến một mẩu, ông đọc to: Trung Quốc nghèo, dân Trung Quốc đói, sao cứ phải giúp Việt Nam?

    Tôi thật tình xấu hổ. Sinh viên Trung quốc đòi chấm dứt viện trợ cho Việt Nam trước đông đủ các nước, nhất là trước sinh viên Hồi Giáo sáng sáng bốn năm giờ ra hành lang tụng kinh giập đầu thình thình xuống đất không ai ngủ nổi. Mà sao Chu Ân Lai không ỉm đi? Tôi hơi ức.

    Chu Ân Lai giải đáp ngắn gọn, thẳng thắn. Viện trợ cho Việt Nam là nghĩa vụ quốc tế nhưng có lợi cho Trung Quốc: nên đẩy chiến tranh và đế quốc ra xa Trung Quốc hay để cho chúng nó áp sát bên cạnh?” ((Cập nhật 9-2014- trích tác phẩm Đèn Cù của Trần Đỉnh )

    Chiến Tranh Việt Nam đã xảy ra do Trung Quốc ra lệnh cho HCM và đảng CSVN thực hiện, vậy thì chữ độc lập có ý nghĩa gì không?

    Sự kiện trên cho thấy rằng Nước VNDCCH và việc tuyên ngôn độc lập 2-9-1945 chỉ là sản phẩm tự biên tự diễn của các đảng viên đảng CSVN, họ rêu rao tuyên truyền mãi và người Miền Bắc đều tin. Đại đa số dân miền Nam từ Quãng trị vào Mũi Cà Mau chẳng ai biết ngày 2-9-1945 là gì cho mệt xác. Vì thừa biết là của giả, nên chẳng có một nước nào trên thế giới gởi thư chúc mừng sự độc lập của nước VNDCCH. Đố ai tìm được nguồn tài liệu nào cho thấy có nước nào trên thế giới viết quốc thư công nhận nước VNDCCH từ 1945-1950? “Nước VNDCCH” cũng chẳng có văn phòng đại diện hay sứ quán, đại sứ quán nào ở bất kỳ quốc gia nào từ 1945-1950.

    Đảng CSVN là một tổ chức bất hợp pháp, không chính danh từ khi ra đời 1930 cho đến nay, đố ai tìm được nguồn văn bản nào chứng minh rằng đảng CSVN có làm đơn xin phép hoạt động như một hội đoàn hợp pháp ở VN, cũng không chính phủ nào ở VN đã từng cấp giấy phép cho đảng CSVN sinh hoạt hợp pháp.

    Từ tháng 2-1930- tời tháng 10/1954, đảng CSVN cũng chưa từng có một trụ sở của đảng hay một văn phòng công khai để hoạt động hợp pháp. Đảng từ tay không mà cướp được một nửa nước VN qua các thủ đoạn chính trị, và Hiệp Định Geneve 1954 là thành công đầu tiên của đảng CS và ông HCM. Bởi vậy mới có từ Việt Minh Cướp Chính Quyền 1945.

    Trở lại chuyện mật ước trao đổi đất đai biển đảo lấy vũ khí giữa Mao và ông HCM năm 1950.

    Sau khi giúp ông HCM chiếm được Miền Bắc 20-7-1954, Mao đã dựa vào mật ước đã ký kết với ông HCM 1950 để đòi thù lao và quân đội của Mao đã chiếm một số hòn đảo trong quần đảo Hoàng Sa vào năm 1956 và kế đó bắt nước VNDCCH phải công nhận. Thế là ông HCM và đảng CSVN (lúc ấy có tên LĐVN) phải sai Thủ Tướng Phạm Văn Đồng ký Công Hàm14-9-1958, theo đó, nhà nước VNDCCH phải công nhận Hoàng Sa và Trường sa là của Trung Cộng. Đây là hành động bán nước vì chẳng còn từ nào dùng cho chính xác hơn.

    Ông HCM mắc mưu Trung Cộng (hay ông là điệp viên của Trung Cộng?). Kể từ 1955, hàng năm, ông HCM đều qua nghĩ dưỡng ở Quế Lâm, Trung Cộng. Ông HCM vẫn thường nghĩ mát ở đó từ 1-3 tháng hàng năm và ông giữ thói quen ấy suốt 14 năm; và cho đến năm 1968, ông HCM vẫn còn giữ thói quen ấy.

    Ông HCM là một người đàn ông mạnh mẻ, nhàn nhả và độc thân, trong khi Mao Trạch Đông là một con quỷ hoang dâm vô độ ( mời các bạn đọc Hồi Ký của Bác Sĩ Lý Chí Thỏa trên vnthuquan.net)…Chắc chắn Mao đã gài bẫy mỹ nhân kế và ông HCM đã sa bẩy như vụ TBT Lê Khả Phiêu.

    Chắc chắn Mao đã bí mật thu âm, chụp hình ảnh về những ngày nghĩ dưỡng của ông HCM ở vùng Quế Lâm (Trung Quốc). Và Mao đã dùng các chứng cớ ấy để black-mail hay hăm dọa đảng CSVN sau này. Trong cuộc họp mật ở Thành Đô, TQ, vào ngày 3 và 4 tháng 9, 1990, Trung Cộng chắc chắn đã vờ lộ ra cho các đệ tử của ông HCM các băng thâu âm và hình ảnh của ông HCM trong những ngày nghĩ dưỡng ở vùng Quế Lâm thơ mộng…

    Mật ước giữa Mao và ông Hồ vào năm 1950 về Trường Sa Hoàng Sa, và các hình ảnh của ông HCM trong những lần nghĩ dưỡng (ăn chơi) hàng năm ở Trung Quốc hiện nay là cái kềm kẹp vào cổ đảng CSVN và Nhà Nước.

    Bởi vậy, hai mươi ba năm qua, Trung Quốc đối xử tàn tệ và khinh bạc cở nào, đảng và nhà nước cũng phải nhẫn nhịn răm rắp và cúi đầu nghe theo. Vì TQ đã hăm sẽ tung tài liệu và hình ảnh của “bác Hồ” và các mật ước đã ký kết giữa TQ và đảng CSVN cùng Nhà Nước từ 1950-2000 ra cho công luận vào bất cứ lúc nào cần, và nếu chuyện ấy xảy ra, đảng CSVN và nhà nước chỉ còn chui xuống cống.

    Điển hình, năm 1999, khi muốn thúc hối nhà nước VN phải ký Hiệp Định biên giới, TQ đã tung lên mạng internet và đưa lên báo chí Công Hàm 14-9-1958 của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Thế là nhà nước VN vội vả ký ngày 31-12-1999, thứ trưởng Lê Công Phụng biết vụ này quá rõ hơn ai hết. Kết quả: VN phải ký Hiệp Định biên giới và nhường cả chục ngàn km vuông, phải dời cột mốc biên giới về phía nam vào sâu trong nội địa VN, làm mất Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, vùng Móng Cái, núi Lão Sơn…Ai không tin, cứ lên vùng biên giới Việt -Trung, mang theo 1 cây thước dây thật dài, và đo cộc mốc biên giới từ cột mốc O km tới cột mốc 1 km, cột mốc 2 km…phải đo từng km, thì sẽ thấy chiều dài giữa cột mốc 0 km và 1 km, rồi chiều dài giữa cột mốc 1 km và cột mốc 2 km…sẽ khác biệt rất lớn. Đó chính là bằng chứng đất đai bị mất, cột mốc bị dời về phía VN. Nghĩa là đất biên giới VN đã bị mất vào tay TQ).

    Bởi vậy, trong hơn mấy chục năm qua, khi TQ chiếm Trường Sa 1988, bắn chết 64 Hải quân của QĐNDVN, ngăn cấm ngư dân VN không được đánh cá trong vùng Biển Đông, bắn giết và giam cầm ngư dân VN, xâm nhập và đòi quyền lợi trong vịnh Bắc bộ, cho dân quân Trung Quốc vào VN thành lập các doanh nghiệp (có trời mới biết họ làm gì), kéo tàu dầu vào khoan dầu trong Biển Đông vào đầu năm nay,…nhưng nhà nước vẫn nín khe, không tố cáo, không dám họp báo để phản đối, không triệu đại sứ TQ tại Hà Nội đến văn phòng chính phủ để trao kháng thư…còn công an nhân dân VN, và quân đội nhân dân VN vẫn nín khe không dám hó hé gì. Thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh còn qua TQ họp và nói tốt tốt, sẽ hợp tác an ninh chung, tuần tra Biển Đông chung, và tuyên bố rằng sẽ trở về nước bắt những người VN nào biểu tình phản đối TQ chiếm HS và TS, làm nguy hại đến sự hợp tác giữa hai nước …Bởi vậy, khi người VN nào trong nước lên tiếng phản đối TQ chiếm HS và TS, là nhà nước VN bắt giam bỏ tù (2008-2013).

    Đại đa số dân chúng VN biết rõ đảng CSVN và Bộ Chính trị rất tàn ác và ngang ngược, đã từng đánh với Trung Cộng 1979, đã từng viết sách, lên báo đài phát thành truyền hình…chửi rủa xối xả Trung Cộng từ 1978-1986. Nhưng, bỗng nhiên đảng và nhà nước đã bị thuần hóa, họ trở nên ngoan hiền với TQ kể từ khi có cuộc Họp Mặt ở Thành Đô, Trung Quốc, ngày 3 và 4 tháng 9, 1990 do Tướng Lê Đức Anh làm môi giới (giữa Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Di Niên…và chủ tịch TQ Giang Trạch Dân). Thậm chí, còn ký Hiệp định biên giới trên bộ với TQ 1993 để mất Thác Bản giốc, Ải Nam Quan, núi Lão Sơn… vào tay TQ.

    Tại sao vậy? Tại sao đảng CSVN quang vinh muôn năm, và Bộ Chính Trị cùng 175 ủy viên trung ương tự khoe là những đỉnh cao trí tuệ của loài người, bỗng nhiên trở nên dễ dạy, cung cúc nghe lời và bị Trung Quốc thuần hóa đến độ nhũn còn hơn con bún?

    Bởi vì TQ có được trong tay các chứng cớ, các tài liệu, các hình ảnh, các băng thu âm…về cá nhân của ông HCM, về ông HCM và đảng CSVN đã ký kết các thỏa thuận với TQ trong thời gian 1950-1990. Và TQ chỉ cần tung lên mạng, công khai hóa vài tài liệu, là đảng CSVN và nhà nước chỉ còn nước chui vào ống cống.

    Biết vậy, nên đảng CSVN và Nhà Nước im re, thuần phục TQ một phép. Nói dại chứ, nếu TQ đòi cột mốc biên giới đến tận Hà Nội, thì đảng và nhà nước cũng Ô-Kê, miễn TQ đừng đưa ra hình ảnh, tài liệu, âm thanh gì hết.

    Mời các bạn đọc tiếp một phần của loạt bài Cách Mạng Mùa Thu 1945 không hề xảy ra

    Lịch sử được viết bởi những kẻ chiến thắng. Lịch sử VN đã được viết bởi đảng Cộng Sản VN nên lịch sử ấy không đáng tin. Chúng ta ghi nhớ các điểm chính dưới đây.

    Ngay sau khi Nhật đảo chánh Pháp ngày 8-3-1945, Nhật đã khuyến khích 3 nước Đông Dương hãy tuyên bố độc lập ngay.

    Vua Bảo Đại đã công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11-3-1945 và giao cho Trần Trọng Kim thành lập nội các.

    (Vua Norodom của Kampuchea cũng tuyên bố độc lập vào ngày 13-3-1945, vua Sisavang Vong của Lào cũng tuyên bố độc lập vào ngày 8-4-1945 )

    Ngày 17-4-1945, Thủ tướng Trần Trọng Kim, là vị thủ tướng đầu tiên của nước Việt Nam độc lập và thống nhất, đã ra mắt quốc dân đồng bào nội các của ông gồm có 10 bộ trưởng là các nhân vật có uy tín và tên tuổi thời bấy giờ.

    Trong thời gian này, nạn đói năm Ất Dậu diễn ra, chính phủ của Thủ tướng Trần Trọng Kim ra tay cứu trợ, chở gạo từ Miền Nam ra miền Trung và miền Bắc bằng đường xe lửa. Nhưng đảng CS Đông Dương do ông Hồ Chí Minh lãnh đạo và các đồng chí của ông muốn lợi dụng tình hình lộn xộn để chiếm chính quyền nên đã ngăn không cho xe lửa chạy ra Bắc. Kết quả số người Việt Nam ngoài miền Bắc đã bị chết đói rất nhiều. Dân chết đói là các tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tỉnh, Thái Bình và các vùng lân cận Hà Nội và vùng cao nguyên Bắc Phần.

    Lợi dụng cuộc Mít-tinh ngày 17-8-1945 của Tổng Đoàn Công Chức Hà Nội chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim, một nhóm người mang theo cờ đỏ, cờ búa liềm với thái độ hùng hổ nhảy lên khán đài giành lấy quyền tổ chức,…Thế là cuộc mít-ting của những công chức hiền lành bổng chốc trở thành cuộc biểu dương của Mặt Trận Việt Minh: “Quả lừa lịch sử bắt đầu chính là từ đây ! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây.”

    Những người cộng sản VN cũng thú nhận trong sách báo của họ rằng đấy là một vụ: CƯỚP Chính Quyền 17-8-năm 1945. Điều ấy đã thừa nhận chính phủ Trần Trọng Kim là chính quyền hợp pháp và là chính quyền đầu tiên của Quốc Gia Việt Nam độc lập.

    17.8.45: Mít-tinh của Tổng Đoàn Công Chức để chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim

    17.8.45: Mít-tinh của Tổng Đoàn Công Chức để chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim bổng chốc trở thành biểu tình của Mặt Trận Việt Minh:“Quả lừa lịch sử” bắt đầu chính là từ đây! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây! (8) Chú ý lá cờ vàng, 3 sọc đỏ (gọi là cờ quẻ ly vì có sọc ở giữa không liền nét)


    Sách sử và báo chí của đảng gọi biến cố đó là “cướp chính quyền” của chính phủ Trần Trọng Kim, còn các văn-nô, thơ-nô gọi đó là Cách mạng mùa Thu!

    Nhóm từ “cướp chính quyền” nói về biến cố này là rất chính xác. Xưa nay, để lật đổ một chính quyền tàn ác, độc tài, bất lương thì người dân đứng lên làm cuộc cách mạng lật đổ chính quyền ấy, chứ chính phủ của thủ tướng Trần Trọng Kim ra đời tháng 4-1945 mà từ người đứng đầu cho đến các bộ trưởng là các nhân vật uy tín, tài trí, và là các trí thức cở lớn của VN lúc bấy giờ, thì việc lật đổ gọi chính xác nhất là cướp chính quyền.

    Tuy tồn tại với thời gian rất ngắn, khoảng 4 tháng, nhưng nhiều người VN và sử gia nước ngoài đã viết sách cho rằng chính phủ Trần Trong Kim cũng đã thực hiện được những thay đổi rất quan trọng mà kết quả là miền Nam Việt Nam được thừa hưởng những thành quả này từ 1945-1975.

    Chính phủ Trần Trọng Kim lương thiện nhất và không từng làm một hành động nào tàn ác, hay tham nhũng; thậm chí chính họ đã thành công trong việc yêu cầu Pháp và Nhật phóng thích tất cả các tù nhân chính trị ngoài Côn Đảo và các nhà tù trong đất liền; nhờ đó mà Lê Duẫn, Phạm Hùng, Tôn Đức Thắng, Nguyễn Văn Linh…được trả tự do rời khỏi Côn Đảo; Đỗ Mười được rời khỏi nhà tù Hỏa Lò Hà Nội. Và về sau nhóm này đã trở thành các con quỷ dữ, đã gây ra cuộc chiến tranh VN 1954-1975, chiến tranh Kampuchea làm chết hơn 5 triệu người VN. (nguồn)

    Do đó hành động cướp chính quyền của ông HCM và các đảng viên CS Đông Dương vào năm 1945 không thể gọi là cách mạng, và chính họ đã phải dùng chữ chính xác nhất là “cướp chính quyền”.

    (Mấy năm nay, sách sử và báo chí đồng loạt bỏ, không dùng nhóm từ “cướp chính quyền” nữa, với mục đích lừa đảo không muốn cho thế hệ hiện nay biết các việc làm gian manh của đảng CSVN hồi 1945-1954.)

    Từ khi ra đời 1930 cho đến năm 1954, đảng CS Đông Dương bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Đảng không hề có một văn phòng liên lạc nào trên cả 3 miền Bắc Trung Nam, đảng CSĐD tuyên truyền rất giỏi, nhưng chưa từng làm việc gì có ích, và chưa có công lao gì trong cuộc giành độc lập và chống Pháp, nên đảng CSĐD đã bị giới nhân sĩ, trí thức, sinh viên, học sinh và công chức thời ấy vừa coi khinh vừa sợ hải.

    Thực tế ấy biểu hiện qua việc ông HCM và đảng cộng sản Đông Dương phải ẩn náu, trốn tránh, lươn lẹo đổi tên soành soạch trong thời kỳ 1945-1951 chỉ cốt nhằm đánh lừa người Việt Nam non trẻ, nhẹ dạ tham gia với họ.

    Khi nhìn thấy việc tự biên tự diễn cướp chính quyền tháng 8-1945 coi bộ không được mấy ai ủng hộ, rồi việc tuyên ngôn độc lập ngày 2-9-1945 ở Hà Nội cũng không có ai hưởng ứng, thậm chí đã không có một nước nào trên thế giới công nhận, hay gởi thư chúc mừng độc lập, chuyện diễn trò lừa gạt mời các nhân vật tiếng tăm của các đảng phái quốc gia đứng tên vào nội các của nước VNDCCH cũng bị nhiều người vạch mặt…

    Chính phủ Cách mạng Lâm thời của cộng sản ra đời tháng 2-9-1945 không được đa số người VN và các đảng phải quốc gia, các phong trào, các hội đoàn coi ra gì, và nghi ngờ là tay sai của cộng sản.

    Nhưng ông HCM là một người rất mưu lược, ông giả vờ GIẢI TÁN Đảng CS Đông Dương ngày 11-11-1945. (nguồn). Điều này hàm ý rằng vệc tuyên bố độc lập của đảng CS vào ngày 2-9-1945 đã hoàn toàn thất bại. Mà thực tế việc tuyên bố độc lập ngày 2-9-1945 cũng chẳng có một quốc gia nào công nhận lời tuyên bố ấy. Nghe đâu, mãi tới 1950, Tàu và Liên Xô mới công nhận, nhưng từ năm 1945-1950, “nước mới” này cũng chẳng có một văn phòng đại diện hay tòa đại sứ nào của nước VNDCCH ở nước ngoài, nên chuyện Tàu và Liên Xô công nhận chỉ là chuyện ảo.

    Rất mưu lược, ông HCM lại giả vờ nhượng bộ các đảng phái và chia quyền trong các bộ của chính phủ, ông kêu gọi các đảng phái để thành lập Chính phủ Liên Hiệp, ra đời tháng 1-1946.

    Lợi dụng các đảng phái quốc gia sơ hở và không đề phòng, lực lượng Việt Minh dưới sự chỉ huy của ông Võ Nguyên Giáp đã tấn công cơ sở Việt Nam Quốc dân Đảng và Việt Nam Cách Mệnh Đồng minh hội, xử tử nhiều đảng viên hai đảng này, và bắt nhiều người khác. Đồng thời, ông HCM và đảng viên đảng CS mật báo cho Phòng Nhì của Pháp bắt giết hết các thủ lĩnh và đảng viên cao cấp của các đảng phái quốc gia. Bị thiệt hại nặng, và biết đã bị lừa, Chính phủ Liên Hiệp tan rã, Vũ Hồng Khanh, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam chạy trốn qua Hồng Kông.

    Ông HCM chỉ đạo cho các đảng viên CS giết sạch các tinh hoa của đất nước trong giai đoạn 1945-1947, danh sách lên tới cả chục ngàn người.

    _Giết cụ Phạm Quỳnh (1945) (Đặng Văn Việt, con hùm xám đường 4, viết hồi ký kể lại chuyện giết cụ Phạm Quỳnh- Đem tâm tình viết lịch sử: Lại chuyện nhà với chuyện nước non -Đặng Văn Âu

    -Tại Sao Cộng Sản Giết Phạm Quỳnh, của Trần Gia Phụng, Diễn đàn Việt Thức, (tại sao vua Bảo Đại thoái vị ngày 25-8-1945)

    _Giết nhà văn Khái Hưng của nhóm Tự Lực Văn Đoàn;

    – Giết Đức thầy Huỳnh Phú Sổ của Phật giáo Hòa Hảo (nguồn);

    -Giết cha, anh, và cháu của ông Ngô Đình Diệm là Ngô Đình khả, Ngô Đình Khôi, và cháu là Ngô Đình Huân (nguồn Stanley Karnow)

    -Bắt Ngô Đình Diệm 1945 và thả 1946.

    –Giết Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Huỳnh Thúc Kháng, (nguồn cuối bài)

    -Giết bác sĩ Bùi Quang Chiêu (nguồn cuối bài)

    …CS đã giết hàng ngàn người Việt ưu tú trong những năm 1944-1954. Bất cứ ai không theo CS, đều bị họ giết. Ông HCM công khai tuyên bố thế ở Pháp (nguồn cuối bài đoạn nói về giết Tạ Thu Thâu).

    Để phá bỏ nền văn hóa Việt Nam bằng cách công bố: Tiêu Thổ Kháng Chiến. thế là đảng viên CS đốt sạch các di tích, đền đài, chùa, lăng miếu, đốt sạch gia phả từng gia đình, làm cho người trẻ quên hết cội nguồn;

    Nhờ chính sách Tiêu thổ kháng chiến, đốt sạch, giựt cho sập, dân VN chỉ biết đảng cộng sản và giai cấp vô sản là tinh hoa, nước VN được sinh ra từ ngày 2-9-1945, và dĩ nhiên, đảng CSVN phải sinh ra trước nước Việt Nam, đảng ấy ra đời ngày 3-2-1930. Bởi vậy, hàng năm trong suốt 68 năm qua, mỗi khi Tết đến là biểu ngữ giăng đầy đường: MỪNG ĐẢNG, MỪNG XUÂN, MỪNG ĐẤT NƯỚC. Đảng thích đi tắt, đón đầu nên dần dần ta chỉ còn thấy 4 chữ MĐ,MX.

    Đảng CS Đông Dương với chủ trương chính là tiêu diệt các đảng phái quốc gia, nhưng xem ra không dễ vì giai đoạn 1945-1954 có 30-40 chính đảng quốc gia và các hội đoàn hoạt động rất mạnh mẻ, đảng CS ĐD không thể tiêu diệt được, nên lại tìm các tiếp cận với các đảng viên của các đảng phái khác để dụ dỗ, tuyên truyền, ai không nghe thì giết trừ hậu họa.

    Ông HCM khi ấy đang ở trong độ tuổi khôn ngoan và chín mùi, và có nhiều mưu mô: phải làm một cái gì để tạo công lao, để gây tiếng vang, và dùng chiến thuật tiếp cận để ám sát và tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Thế là ông HCM đã mời Pháp trở lại Đông Dương qua Hiệp Định Sơ Bộ 1946. Khi Pháp trở lại Đông Dương, HCM hô hào, kêu gọi toàn thể người VN đứng lên chống Pháp! Các đảng phái quốc gia lại mắc bẩy và hòa hợp hòa giải hợp tác với đảng CS ĐD để chống Pháp.

    Ban ngày đảng viên cộng sản giả vờ hợp tác với các đảng phái quốc gia chống Pháp, nhưng đêm đến thì CS đến nhà bắt cóc, ám sát những ai không đi theo CS và thuộc các đảng phái quốc gia. Mặt khác, đảng viên CSĐD lại còn mật báo cho Pháp bắt các đảng viên của các đảng phái quốc gia để làm suy yếu lực lượng phe quốc gia.

    Nhưng xem ra đảng CS không dễ chiếm lấy lòng dân và không thế chiếm nước Việt Nam vào tay họ vì các đảng phái quốc gia quá mạnh. Ông HCM và các đệ tử phải chạy lên rừng Việt Bắc ở.

    Cơ may đã đến với CS khi Mao Trạch Đông chiếm được Trung Quốc 1949.

    Ông HCM đã mãi quốc cầu vinh bằng cách qua Trung Quốc tháng 2-1950 để xin Mao Trạch Đông đem quân qua giúp, xin vũ khí đạn dược, và tiền bạc để hoạt động, sai Nguyễn Lương Bằng và Chu Huy Mân trồng và sản suất cây thuốc phiện và cần sa (ở vùng biên giới Tây Bắc, và chỉ chấm dứt vào năm 1988) thu hoạch thuốc phiện bán lấy tiền hoạt động; đồng thời với mục đích đánh lừa, các hành động tàn ác như ám sát, giết người…của đảng CSĐD làm mọi người ghê tởm. Mặc dầu đảng CS Đông Dương đã tự tuyên bố giải tán 11-11-1945, vào năm 1951, đảng đổi tên thành đảng Lao Động VN để dụ dỗ giới học sinh sinh viên tham gia chống Pháp và dụ các nước khác giúp đỡ.

    Cuộc cải cách ruộng đất 1951-1956, mời quân Trung Cộng vào VN giúp đỡ để đánh trận Điện Biên Phủ 1954, và nhờ TQ giúp chiếm 1/2 nước VN qua Hiệp Định Geneve 20-7-1954…các biến cố này đã giúp đảng CSVN làm bàn đạp chiếm hết cả nước 1975.

    Nước Việt Nam dưới sự đô hộ của Pháp 100 năm, nhưng chưa hề mất một tấc đất, một đảo nhỏ vào tay một nước nào. Chỉ dưới thời do đảng CSVN nắm quyền cai trị và chỉ đạo kể từ 1954, thì VN mới bị mất biên giới, hải đảo, và vùng Biển Đông vào tay Trung Cộng.

    Tóm lại, lịch sử VN đã được viết lại bởi đảng CSVN, đó là lịch sử không đáng tin. Chúng ta ghi nhớ các điểm chính dưới đây:

    Ngay sau khi Nhật đảo chánh Pháp ngày 8-3-1945, Vua Bảo Đại đã công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11-3-1945 và giao cho Trần Trọng Kim thành lập nội các vào ngày 17-4-1945.

    Ngày 19-4-1945, Thủ tướng Trần Trọng Kim đã ra mắt quốc dân đồng bào nội các gồm có 11 nhân vật có uy tín và tên tuổi thời bấy giờ.

    Bài trên được trích từ loạt bài này Cách Mạng Mùa Thu 1945 không hề xảy ra

    Không có nhận xét nào