31/01/2024
" Trên thực tế, nếu dân mình tránh được thì không làm việc với chúng nó độc tài độc đảng toàn trị. Nếu không tránh được thì làm việc với chúng, nhưng làm theo kiểu lãng công, mỗi cá nhân chỉ làm việc cầm chừng nhưng phản ứng tập thể là không vui với tiền lương và điều kiện sống.
Cách phản ứng của chúng ta là làm sao để chúng không thể đàn áp mỗi người vì sự tham gia của mỗi người vào chủ trương ngồi chơi là không rõ ràng, nhưng tác động tập thể của lây lan về ngồi chơi trong nền kinh tế sẽ rất đáng kể nếu chúng ta áp dụng biện pháp lây lan của Covid".
Chị Lan, 32 tuổi, công nhân may ở Việt Nam, làm việc tại một nhà máy ở Đồng Nai, nơi sản xuất giày cho các thương hiệu thời trang nước ngoài. Chị làm việc sáu ngày một tuần, ít nhất chín giờ mỗi ngày để khâu gót và đế giày lại với nhau, kiếm được khoảng 24 ngàn đồng mỗi giờ. Chị ấy làm việc trên 1200 đôi giày mỗi ngày, nhưng chị ấy không đủ khả năng để mua dù chỉ một đôi giày cho con trai mình với số tiền chị ấy kiếm được mỗi tháng. [1]
Chị cũng làm thêm hai công việc để trang trải cuộc sống, đó là thợ may hai buổi tối một tuần và phục vụ tại một nhà hàng vào Chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của chị ở nhà máy. Số tiền chị kiếm được vẫn không đủ nuôi gia đình - vào cuối mỗi tháng, sau khi trả những khoản cần thiết như tiền thuê nhà và thức ăn, chị gần như không có tiền dư.
Chị Lan đã lập gia đình nhưng chồng chị bị bệnh nên không thể đi làm. Chị có hai con, một đứa bé mười lăm tháng và một đứa con trai mười hai tuổi. Chị chuyển đi xa nhà để kiếm sống, nhưng mức lương thấp và chi phí sinh hoạt cao khiến chị không đủ khả năng để các con sống cùng chị toàn thời gian.
Cha mẹ Chị giúp chăm sóc các con Chị ở quê nhà, Thanh Hóa, cách nơi Chị đi làm gần 1500km. Chị hiếm khi về quê thăm gia đình vì chi phí đi lại đắt đỏ và khó được nghỉ phép hàng năm.
“Hầu hết tiền lương của tôi đều dành cho con cái tôi. Làm sao có thể đủ được? Tôi không thể để con mình chết đói hoặc cảm thấy chúng không bằng những đứa trẻ khác. Chúng không được bình đẳng với những đứa trẻ khác vì chúng tôi không có tiền. Tôi có thể chết đói nhưng con tôi thì không”.
Hắn là con của thằng Nguyễn Xuân Thành, Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ. Tên tuổi thật của hắn được các báo lề độc tài độc đảng toàn trị giấu kín. Hắn là cán bộ, hiện đang công tác tại Ủy ban Quản lý vốn Nhà nước. Đây là cơ quan quản lý số vốn của các doanh nghiệp quốc doanh, tương đương với khoảng 46% GDP của cả nước. [2]
Hắn cầu hôn với bồ hắn bằng hàng trăm chiếc drone và hàng chục người trong ekip vận hành cho những chuyến bay vẽ vời trên bầu trời Hà Nội vào tối 6/12/2023. Trong chưa đầy 1 giờ, hắn chi hơn 1 tỉ đồng cho cái ngông của hắn.
Số tiền gia đình hắn, với cha hắn là thằng Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, bỏ ra để chơi ngông trong nữa giờ, chị Lan phải làm gần 25 năm mới trả đủ.
Ở trên là một trong hàng ngàn chuyện bất công trong xã hội của độc tài độc đảng toàn trị. Bất bình đẳng thu nhập là mối nguy hiểm chết dân. Sự tập trung quá mức về tiền bạc, quyền lực và ảnh hưởng của một số ít người ở vị trí cao nhất có tác động tiêu cực đến phần còn lại của dân.
Bất bình đẳng theo sự tương phản giữa cuộc sống của chị Lan và cái ngông của gia đình thằng Phó Giám đốc Văn Phòng Chính phủ là chết người. Bất bình đẳng góp phần gây ra cái chết của ít nhất 21.300 người mỗi ngày—hoặc cứ bốn giây lại có một người chết. Đây là một ước tính rất thận trọng về số ca tử vong do đói, thiếu khả năng tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe và biến đổi khí hậu ở các nước nghèo. [3]
Trong đại dịch Covid vừa qua, hàng trăm ngàn người vẫn còn sống đến ngày hôm nay nếu họ có vắc xin – nhưng cơ hội của họ đã bị từ chối trong khi độc tài độc đảng tiếp tục nắm độc quyền kiểm soát của công và lãng phí đến tột cùng, như trường hợp điển hình về hành vi của gia đình thằng Phó Giám đốc Văn Phòng Chính phủ ở trên.
Thế thì chúng ta làm sao để chủ động mà xóa bỏ bất công trong xã hội và chống lại độc tài độc đảng toàn trị? Chủ trương “ngồi chơi” ở một bài trước đúc kết kinh nghiệm đấu tranh của dân Trung Quốc chống bè lũ Tập Cận Bình. Áp dụng vào cuộc đấu tranh chống độc tài độc đảng toàn trị trên quê hương, chủ trương ngồi chơi được dàn dựng để dân mình được an toàn trong cuộc đấu tranh ấy. [4]
Chủ trương ngồi chơi bắt đầu từ nhận thức về từ chối vai trò của độc tài độc đảng toàn trị trong xã hội. Nhận thức như thế từ từng người cần truyền tải cho sâu rộng trong xã hội theo lối lây lan trong đại dịch, từ 1 người trao đổi nhận thức nầy với 1 người nữa để 1 thành 2, 2 thành 4, 4 đến 8, … cứ thế mà nhân rộng lên. Nên nhớ Covid cũng từ cách nầy mà tác động lên toàn cầu.
Chủ trương ngồi chơi là phong trào xã hội dùng nhu mà thắng cường quyền. Những người trong chúng ta nếu có thể thì giảm bớt nỗ lực trong công việc, đánh ngay vào điểm yếu của độc tài độc đảng toàn trị là làm tiền và phát triển kinh tế. Lấy ví dụ, những người trẻ tuổi ở Trung Quốc đang sử dụng các chiến thuật mà họ gọi là “nằm im” và “để nó mục nát”. Các chiến thuật nầy chính ra là giảm bớt nỗ lực hoặc thậm chí rời bỏ lực lượng lao động hoàn toàn để làm đảo lộn nền kinh tế lục địa.
Trên thực tế, nếu dân mình tránh được thì không làm việc với chúng nó độc tài độc đảng toàn trị. Nếu không tránh được thì làm việc với chúng, nhưng làm theo kiểu lãng công, mỗi cá nhân chỉ làm việc cầm chừng nhưng phản ứng tập thể là không vui với tiền lương và điều kiện sống.
Cách phản ứng của chúng ta là làm sao để chúng không thể đàn áp mỗi người vì sự tham gia của mỗi người vào chủ trương ngồi chơi là không rõ ràng, nhưng tác động tập thể của lây lan về ngồi chơi trong nền kinh tế sẽ rất đáng kể nếu chúng ta áp dụng biện pháp lây lan của Covid.
Chủ trương ngồi chơi cũng đánh vào kinh tế của độc tài độc đảng toàn trị bằng cách nếu có thể được thì “Ở đất nước này, yêu thương con mình ngay từ đầu là không bao giờ để nó được sinh ra”. Làm sao để chúng ta truyền tải một thông điệp sâu rộng nhưng độc tài độc đảng toàn trị không biết nguồn đến của thông điệp nầy.
Thông điệp sâu rộng có thể có nhiều cân nhắc nhưng cần rõ nét. Lấy ví dụ, nếu độc tài độc đảng toàn trị không tăng ngân quỹ y tế 100%, ngân quỹ giáo dục 100%, và giảm ngân quỹ công an 100% thì chúng ta cứ 1 thành 2, 2 thành 4, 4 đến 8, … mà lãng công và giảm lực lượng lao động.
Cứ ngồi chơi, chuyển qua nằm phẳng, để nó thối rữa ở đây!
Nguồn:
1. Oxfam. “One pair of shoes that we make is valued more than our whole month’s salary”. 2024; Available from: https://www.oxfam.org/en/one-pair-shoes-we-make-valued-more-our-whole-months-salary.
2. Tiếng Dân. Lê Văn Đoành. Con trai vị Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ chơi ngông! 19-12-2023; Available from: https://baotiengdan.com/2023/12/19/con-trai-vi-pho-chu-nhiem-van-phong-chinh-phu-choi-ngong/.
3. Oxfam. A deadly virus: 5 shocking facts about global extreme inequality. January 2022; Available from: https://www.oxfam.org/en/5-shocking-facts-about-extreme-global-inequality-and-how-even-it.
4. VNTB. Chủ trương “ngồi chơi” để chống độc tài độc đảng toàn trị. 29/01/2024; Available from: https://vietnamthoibao.org/vntb-chu-truong-ngoi-choi-de-chong-doc-tai-doc-dang-toan-tri/.
Không có nhận xét nào